Sự hi sinh đem lại trong ta chút tự hào, hạnh phúc và nụ cười khẽ. Để rồi khi những đêm thâu nổi cô đơn ùa về, những khao khát yêu thương trong sáng và bản năng bùng cháy ta thấy trong ta sự điên rồ cuồng dại, nỗi niềm ấy biết chia sẻ cùng ai?? Để rồi tiếp sau đó là những câu truy hỏi với chính con tim đang nhỏ từng giọt máu, hỏi rằng "làm như thế để làm gì?"; "Liệu sự hi sinh của mình có mang lại niềm vui sướng phấn khởi cho người ta không?"; "Ai hiểu ta? Ai thông cảm và chia sẻ với ta sự mất mát to lớn này??"; "Ta có nên ích kỷ không? Ta có cố giữ cái không dành cho mình không?".
Những giọt nước mắt cứ lăn dần trên má, chẳng biết tại sao nó lại xuất hiện nhưng mỗi lần nó xuất hiện tim ta như nghẹn ngào, nỗi uất ức bị dồn nén nơi lồng ngực như muốn vỡ tung, ta muốn thét thật lớn cho trời đất thấu hiểu nhưng hỡi ôi con người có trái tim, có cảm giác, biết vui sướng, biết hạnh phúc còn sắt đá huống hồ trời và đất.
Ta cứ miên man suy nghĩ, đi lung tung trong ý thức vô thức mà chẳng tìm thấy câu trả lời, chẳng có bờ bến nào cả và cứ thế ta chìm trong vòng luẫn quẩn của sự cô đơn, niềm đau và hi vọng mong manh.
Thế là sắp hết một đời người./.